Vì anh sợ... "mồ côi" vợ
13:49
|
15/11/2011
Gần 10 năm trước, có một gã đàn ông đã thề non, hẹn biển với vợ tôi. Thế nhưng, sau đó, hắn đã lẳng lặng theo gia đình sang nước ngoài định cư, bỏ em ở lại cùng cái thai vô thừa nhận. Hắn không biết. Nhưng tôi biết. Vì yêu em, tôi đã tỏ ra mã thượng khi lãnh trách nhiệm về mình. Việc em bị gã kia phụ tình hóa ra lại cho tôi cơ hội mà trước đây đã bị tước mất. Tôi thề sẽ yêu thương mẹ con em với tất cả tấm lòng...
Và tôi đã làm được điều đó. Sống với em, tôi cảm thấy hạnh phúc dù không thể cho em những đứa con bởi di chứng của căn bệnh quai bị quái ác. Có hề gì. Thằng Tuấn đã là con tôi từ khi nó còn trong bụng mẹ. Tôi không hề lăn tăn bởi ý nghĩ mình là chú quạ đen đủi đang nuôi con của một gã tu hú phụ tình.
Thế nhưng, thật trớ trêu, khi ký ức đau buồn tưởng đã ngủ yên thì hắn trở về trong bộ dạng sang trọng, giàu có. Hắn dò tìm được vợ tôi và hai người lại hẹn hò với nhau. Nếu như hôm đó không có cuộc gặp với khách hàng ở quán cà phê cạnh Nhà hát Thành phố thì tôi đã trở thành một gã khờ trong mắt vợ.
Làm sao tôi có thể bình tĩnh nhìn hắn ôm ghì vợ mình ngay trước cửa quán cà phê khi em vừa bước vào? Làm sao tôi có thể không nổi điên khi em cười nói với hắn y như thể chưa bao giờ oán hận vì bị hắn bỏ rơi. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã khiến cái mặc cảm của kẻ đến sau trong tôi bùng dậy. Như một cơn giông không báo trước, tôi xông tới túm áo kẻ đã ăn ốc nhưng bắt tôi đổ vỏ.
Sau đó, tôi tiếp tục trút tất cả sự giận dữ lên vợ, con mình. Dù em phân trần thế nào đi nữa thì tôi vẫn khăng khăng mình bị lừa dối. Đúng hơn, chính sự sợ hãi đã khiến tôi không còn sáng suốt. Tôi sợ khi hắn trở về thì tôi phải ra đi... Trong cơn đau ấy, tôi đã dành cho em những lời nhục mạ khó nghe nhất khiến trái tim nhạy cảm của em bị tổn thương. Em đã rời bỏ tôi ra đi với lá đơn ly hôn để trên bàn.
Mấy ngày không gặp em, tôi bồn chồn, lo lắng. Tôi đến cơ quan, người ta nói em xin nghỉ phép. Tôi ghé trường thằng Tuấn thì cô giáo nói mẹ nó đã rút hồ sơ để chuyển trường. Tôi lại gọi về quê. Hai mẹ con em không về dưới đó.
Tôi nhớ em, nhớ thằng Tuấn quay quắt. Đến lúc này đây, tôi mới biết, thằng Tuấn quan trọng đối với tôi như thế nào. Bao nhiêu năm gần gũi, chăm bẳm con, tôi đã thật sự yêu thương nó. Tôi không thể nào chịu nổi cuộc sống không có vợ và con.
Cuối cùng thì tôi cũng tìm được họ sau hơn 10 ngày. Em vẫn sắt đá nhất định không chịu về nhà mặc tôi hết nài nỉ rồi đe dọa sẽ “nhậu đến chết”. Tôi hiểu những xúc phạm quá lớn của tôi đã gây ra một vết thương sâu hoắm trong lòng em. Phải có thời gian cho nó lành miệng. Điều an ủi lớn nhất đối với tôi là điện thoại của em lại đổ chuông và có người nghe máy khi tôi gọi đến.
Giờ đây, mỗi sáng chiều tôi vẫn vào ra thui thủi một mình. Mỗi tối lên giường, cái khoảng vắng mênh mông bên cạnh khiến tôi lạnh lẽo, cô đơn đến chảy nước mắt. Tôi để lá đơn ly hôn của em và bức thư ở đó như một lời sám hối...
Hi vọng đến một lúc nào đó, em sẽ hiểu và tha thứ cho tôi...
(Theo Nld.com.)