Quái chiêu siêu nói dối vợ của tôi
14:54
|
23/12/2011
Trong 10 điều cấm của vợ tôi, quan trọng nhất là: cấm nói dối. Điều này đã được nàng phủ đầu còn tôi trịnh trọng hứa trước khi lồng nhẫn vào tay nàng. Kể từ đó, nàng yên tâm là đã trói tôi như đã buộc dây vào cổ con cún. Thế nhưng sự thực là suốt 10 năm sống với nhau, tôi nói dối nàng liên tục. Tôi không thể không thấy là nói dối vợ nhiều khi rất có lợi, thậm chí siêu lợi.
Bao nhiêu năm nay trước mặt vợ, tôi vẫn ra vẻ thằng chồng cù lần rỗng ví, vợ cho bao nhiêu tiền tiêu bấy nhiêu. Bao nhiêu lương lậu đều nộp cho nàng cả. Thỉnh thoảng tôi còn vờ vịt là lỡ đi nhậu hết cả tiền, xin thêm ít để ăn trưa. Nàng không bao giờ biết là tôi có quỹ đen.
Mỗi ngày vợ cho 100 nghìn. Tôi ăn sáng mất 25 nghìn, ăn trưa mất 40 nghìn. Hôm nào “đi lạc” sang cái quán bên cạnh với mức ăn sáng 35 nghìn, ăn trưa 65 nghìn là hết cả tiền xăng xe. Vậy lấy tiền đâu ra để tiêu? Quỹ đen chứ đâu. Đó là tiền tôi cặm cụi làm thêm, tiền cơ quan thỉnh thoảng bổ sung quỹ lương… Nhờ nó, dịp lễ, tết tôi mới có thể tặng nàng những món quà thật xịn và nói dối nàng rằng “đó là tiền anh nhịn ăn sáng suốt một tuần”. Vợ tôi cảm động muốn khóc, sau đó lén dúi thêm tiền vào túi chồng.
Có quỹ đen, tôi ăn nhậu, tiêu xài… mà vợ chẳng hay biết gì hết. Sĩ diện của thằng đàn ông tôi chẳng màng. Tôi chỉ nghĩ nếu vợ thấy phải chi đến mấy triệu đồng/tháng cho những thứ ba lăng nhăng vớ vẩn ấy sẽ xót xa đứt ruột, tội cho nàng biết bao. Lập quỹ đen, âu cũng là vì yêu vợ, thương vợ vậy.
Thực ra tôi không chỉ nói dối vợ mỗi chuyện tiền. Cả về tình tôi cũng dối nốt. Dĩ nhiên là tôi luôn yêu nàng nhưng tình yêu sau 10 năm lấy nhau không thể sôi nổi như thuở ban đầu. Mỗi lần phải đi công tác xa vài ngày, tôi không thể cồn cào nhớ nàng vì công việc ngập đầu. Thế nhưng tôi vẫn luôn phải nói nhớ nàng phát điên lên được, rằng tôi yêu nàng không khác gì ngày xưa… (sự thật là tôi yêu nàng chẳng kém ngày xưa, nhưng chắc chắn phải khác ngày xưa).
Lại còn chuyện vợ hỏi tôi về nhan sắc của nàng nữa, dĩ nhiên tôi lại phải nói dối. “Em già quá rồi phải không anh?”. “Anh xem này, em ngày càng béo”. Dù nàng chẳng nói câu nào sai, nhưng chẳng lẽ tôi lại gật đầu lia lịa? Tôi lập tức cao giọng mắng nàng: “Đồ ngốc. Anh cực kỳ ghét loại đàn bà chẳng có tí da thịt nào” (tôi nói “da thịt”, tránh đề cập đến khái niệm “mỡ”). “Em dở hơi à? Em ra ngoài đường mà xem cái bọn sinh viên mới ra trường có trẻ được bằng em không?”. Vợ tôi yên tâm ngay. Có thể nàng thấy mình chẳng xinh như tôi ca ngợi nhưng nàng nghĩ điều quan trọng là chồng thấy mình xinh. Thế là nàng lại đủ tự tin để nhí nhảnh, nũng nịu với chồng như cũ.
Và còn vô số điều khác, tôi đã nói dối nàng. Chẳng ngụy biện đâu, tôi nói dối vì thấy… có lợi đã đành, còn vì tôi yêu nàng nữa, dù tình yêu không giống như ngày xưa. Một lần nữa xin nhắc các bạn đừng mách vợ tôi để điều thổ lộ hôm nay vẫn tiếp tục là bí mật với nàng. Mà nếu các bạn có mách cũng chẳng sao, bởi vợ tôi sẽ cho là các bạn nói dối hoặc nãy giờ tôi đã nói dối các bạn cho vui. Trong mắt nàng, tôi quả là thật thà!
(Theo Namgioi.com)