Trời ơi, Tôi thèm được Tự Do!
08:42
|
14/12/2011
Thế là tôi đã sống sót cùng cuộc hôn nhân của mình sang năm thứ hai. Sau thời gian ấy, từ một thanh niên đến nơi đâu cũng phụ nữ xuýt xoa, bọn con trai kính nể thì giờ hầu như tôi chỉ được các bà nội trợ là ngưỡng mộ và mấy người chồng của họ ghen tị về mức độ mẫu mực.
Trong bữa cơm, thức ăn không ngon tôi cũng không dám hé răng nửa lời nếu không sẽ nhận được câu nói tỉnh bơ của vợ: “Kể từ giờ phút này em chính thức bàn giao cái bếp cho anh". Tôi xém xỉu, nàng phẩy tay cười nói tíu tít: "Không việc gì mà phải ngất. Vụ này, xong!". Tôi cuống quýt xin lỗi dù biết mình chẳng nói gì sai. Cuối cùng, nàng cũng... cao thượng tha cho, với điều kiện từ sau phải biết điều hơn. Tôi sẽ ngoan mà.
Một lần tôi chìa cái ví rách ra, trong đó còn hơn trăm nghìn với ý xin thêm, vậy mà nàng nhìn thấy tờ màu xanh xanh ấy mắt sáng lên định thò tay cuỗm nốt. Cũng từ đó tôi biết sống hơn, không dám chìa ví ra xin nữa.
Thẻ ATM của tôi nàng giữ rịt, chỉ cho ít tiền tiêu vặt, thế mà thi thoảng về vẫn lục ví chồng kiểm tra. Có lần nàng thất thanh gọi giật lại: "Sao thiếu mười nghìn thế này?". Tôi trố mắt ngạc nhiên xen lẫn với kinh hãi: "Sao em biết?". Nàng lạnh lùng: "Đừng trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi!". Tôi đành thú thật: "Anh đi làm muộn, phải nộp phạt, em biết nội quy phòng rồi còn gì". Nàng rít lên: "Sao lại đi muộn?". Từ đó tôi gương mẫu nhất phòng.
Hôm hai vợ chồng đang ôm nhau ngủ, bỗng nàng khịt khịt mũi, rồi quát: "Mấy ngày rồi anh không tắm?". Tôi lí nhí: "Bảy". "Tởm!". Tức khắc lời thú tội ấy biến thành việc tôi phải ngủ trên ghế ở buồng ngoài. Vợ đã thành công trong việc biến tôi thành người chăm chỉ tắm, các vàng cũng chẳng dám quên.
Lại cả giặt, lần muốn lấy lòng vợ nên tôi đã "thanh toán" hết đám quần áo bẩn... của mình. Khi về nàng nhíu mày hỏi, tôi vênh mặt: "Giặt hết rồi, ngoan không?". Lòng thầm nghĩ cảnh nàng sẽ ôm chặt, thơm chụt cái thật đáng yêu, nhưng không, nàng gằn giọng: "Thế còn của em?" Tôi ngơ ngác: "Biết cái nào bẩn mà giặt". "Sao không hỏi em". Tôi ú ớ, thế là nàng giận, không nói không rằng. Cũng từ đó tôi ngoan thêm chút nữa.
Hết giờ tôi vội lao xe nhanh về nhà. Anh trưởng phòng kinh ngạc, thằng em ngày trước hết giờ là "đi họp" đế chế với game online giờ lại hối hả như bận con mọn thế này ư? Tôi thường phải nói dối chứ nào dám kể là về đi chợ giúp vợ, khéo anh ấy ngất mất.
Buổi tối, nàng thiết quân luật, ra cả giờ giới nghiêm khiến tôi muốn bù khú thêm với bạn cũng khó. Tôi trở thành người đàn ông chỉn chu và đáng nể trong mắt các bà vợ của hội bạn nhậu.
Ngày sinh nhật tôi, nàng dịu dàng, đáng yêu hết sức, hỏi tôi thích quà gì? Tôi há hốc mồm, nuốt nước bọt đánh ực và rồi cũng nuốt luôn giấc mơ ấy vào trong lòng. "Tôi muốn tự do". Tôi mà nói ước mơ nhỏ bé ấy ra hoặc là tôi bị đá đít ra khỏi nhà, hoặc nàng sẽ cuốn gói khỏi đây. Tốt nhất không nên như thế. Nhờ “sự nhẫn nhịn” ấy mà gia đình tôi luôn được tiếng là nề nếp hòa thuận, trên kính dưới nhường.
Đó là toàn bộ tâm sự của người đàn ông đau khổ. Vậy nên tôi khuyên những bạn trai nào còn yêu tự do, yêu cuộc sống phóng khoáng tốt nhất đừng "vơ lấy tội" vội, cứ ở nhà trọ cho nó khỏe, sống cuộc sống hoang dại cho nó thú.
Như tôi, vì có vợ nên đã bị tiết kiệm kha khá tiền, đủ để kiếm nơi nhốt tôi kỹ lưỡng hơn, trú ẩn an toàn hơn. Ơn giời, tôi đã có chỗ chui ra chui vào của riêng mình, cảm ơn bà vợ khó tính!
(Theo Xinhxinh.com.vn)