Bị đánh nhưng không thể chia tay vì yêu anh
11:13
|
21/08/2013
Tôi luôn bị giằng co giữa hai luồng suy nghĩ, sợ những lần anh nặng tay với tôi, sợ vết sẹo trong tim chưa lành hẳn lại ngày càng chằng chịt hơn, nhưng tôi yêu anh và muốn ở bên anh mãi mãi.
Tôi là một cô gái không xinh nhưng ưa nhìn, học giỏi và ngoan ngoãn. Từ khi học năm thứ 3 Đại học, tôi bắt đầu yêu anh, là một chàng trai Kiến trúc, giỏi guitar và có đến trường tôi giao lưu văn nghệ. Khi đó tôi cũng tham gia vào đội văn nghệ của trường, rồi quen và yêu anh.
Anh lãng tử, đào hoa, nhiều cô gái cũng xiêu lòng nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại thích tôi, nhất quyết phải tán tôi cho bằng được mặc dù lúc đó tôi luôn đặt việc học lên hàng đầu. Yêu nhau, chúng tôi xác định định ra trường sẽ cưới nhau (anh bằng tuổi tôi) nên tôi đã trao cho anh cái “ngàn vàng”. Chúng tôi quan hệ với nhau nhiều lần, đến năm thứ 4 thì anh rủ tôi ra sống chung. Anh rất nóng tính và hay ghen tuông, nên anh bảo là để tôi ở ngoài anh không yên tâm, anh sợ mất tôi.
Lúc đầu, tôi rất sợ, sợ bị bạn bè dị nghị, thầy cô nhìn với ánh mắt dè bỉu khi tôi là một sinh viên ngoan ở trường. Tôi sợ mất hình ảnh của mình trong mắt mọi người, nhưng với những lời dỗ ngọt của anh, anh bảo sống khoảng vài tháng, tốt nghiệp xong rồi cưới luôn nên cuối cùng tôi đã gật đầu đồng ý.
Khi ở với nhau, mọi chuyện không còn được yên bình như ngày trước, anh và tôi bắt đầu bất đồng. Mỗi khi anh giận dữ điều gì là bắt đầu anh lại mắng nhiếc, chửi rủa tôi thậm tệ. Tôi đi học về chưa kịp nấu cơm, anh nói tôi là ham chơi, lêu lổng, tôi đi ra ngoài muộn một tí mới về, anh bắt tôi đứng trước cửa nhà 2 tiếng để chịu phạt, không chịu mở cửa. Nhiều lần tôi khóc nức nở, giận anh, đòi chia tay nhưng rồi anh lại dịu giọng, xin lỗi tôi đủ các kiểu, hứa sẽ không như thế nữa.
Một thời gian sau khi ra trường, không xin được việc nên tâm lý anh không được tốt, anh chán chường, mệt mỏi. Anh vũ phu, cục cằn, thô lỗ và đáng sợ hơn. Anh bắt đầu thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi. Anh thích gọi mày xưng tao với bạn gái, thích ra lệnh và muốn tôi phải phục tùng anh.
Lần đầu tiên anh đánh tôi là lúc chúng tôi to tiếng với nhau, anh đèo tôi đi chơi nhưng giữa đường thì có bạn anh gọi đi nhậu, anh bảo tôi xuống bắt xe ôm đi về. Tôi nhất quyết không chịu, thế là anh túm tóc tôi kéo xuống rồi đẩy tôi xuống đất. Người tôi va vào tảng đá to tướng, tôi khóc, anh không những không thương mà trước khi đi còn quay lại bảo “Im ngay đi không tao lại cho một dép vào mồm đấy!”. Lần ấy tôi bỏ đi đến nhà bạn, anh biết nên tìm tôi về, tôi nhất quyết không về, nhưng anh lại tỏ ra dịu dàng, chăm sóc, quan tâm khiến tim tôi lại mềm nhũn.
Kể từ lần đấy, mối quan hệ của chúng tôi giống như mối quan hệ chủ - tớ. Mỗi lần anh thấy không hài lòng, công việc bị áp lực là anh lại tát tôi, có khi chảy cả máu miệng. Có lần tôi nhận được tin nhắn của bạn trai cũ, không hiểu sao người ấy lại nhắn tin cho tôi. Lúc đó tôi đang tắm, khi đi ra thì anh lôi xềnh xệch tôi tra khảo, rồi đấm đá tới tấp khiến người tôi bầm dập thâm tím, anh chửi tôi: “Đồ cave rẻ tiền”. Thời gian chúng tôi khó khăn về kinh tế, anh lại thường xuyên đánh đập tôi hơn, có lần còn khiến tôi ngất lịm, tỉnh dậy đã thấy mình ở trong bệnh viện vì có chị hàng xóm sang, thấy tôi nằm ở dưới nền nhà nên hô hoán người cõng tôi đi.
Tôi xấu hổ, tủi nhục, mọi người khuyên tôi nên chia tay anh đi, cứ như thế này thì có ngày anh giết tôi mất. Tôi cũng từng nghĩ vậy, người đàn ông cục cằn ở với tôi đã hơn 2 năm, đày đọa tôi đủ nỗi khổ trên đời nhưng mỗi khi anh đánh tôi xong lại tỉ mẩn lấy thuốc bôi cho tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi có đau lắm không, rồi xoa vào chỗ bầm tím của tôi, xin tôi tha lỗi. Có lúc tỉnh giấc thấy anh đang nắm chặt tay tôi, khiến tôi lại mềm lòng. Tôi giằng co giữa hai luồng suy nghĩ, tôi sợ anh, sợ những lần anh nặng tay với tôi, sợ những vết sẹo trên người và vết sẹo trong tim chưa lành hẳn lại ngày càng chằng chịt hơn, nhưng tôi yêu anh, tôi muốn cưới anh, muốn ở bên anh mãi mãi. Tôi không thể rời xa anh được, không thể bỏ mặc anh một mình được. Tôi phải làm sao đây?
(Theo Tiin)